Trên FB ầm ĩ câu chuyện một anh chàng truy tìm cô vợ, vừa mới cưới, bỏ đi theo trai. Anh chàng này nuôi cô gái từ khi còn học đại học. Đúng là "công anh bắt tép nuôi cò, cò ăn có lớn cò dò lên cây". Cô vợ giấu địa chỉ, chỉ muốn làm thủ tục chia tay nhưng anh chồng đăng FB nhờ cộng đồng truy tìm "đôi gian phu dâm phụ" để trả thù cho bõ tức. Nhiều người đồng cảm cùng anh chồng còn bày cách, tư vấn này nọ. Mình chả hiểu để làm gì, để giải quyết khâu tức?
Nếu chỉ để giải quyết khâu tức thì mình thấy mất thời gian công sức. Mình cũng chẳng xuất phát từ lòng từ bi hỉ xả gì. Mình chỉ nghĩ đơn giản như trong kinh doanh người ta gọi là "cắt lỗ". Để cắt lỗ, nhà đầu tư không nhìn vào quá khứ mà nhìn vào diễn biến tương lai. Dù anh mất hay được bao nhiêu trong quá khứ cũng không có ý nghĩa, mà quan trọng là nếu anh còn tiếp tục dính vào thì anh còn mất nữa. Thời gian tâm huyết đó, anh đầu tư vào việc tích cực thay vì để gánh nặng quá khứ đeo bám anh, nó đã làm hỏng quá khứ của anh và còn tiếp tục làm hỏng tương lai của anh. Có nhiều người phí cả cuộc đời chỉ vì chưa giải quyết được khâu tức, năng lượng của họ bị hút hết vào việc đòi lại "công bằng" trong vô vọng.
Ở góc độ cá nhân, nhiều lúc anh phải chấp nhận là cái thế gian này nó không công bằng. Anh có là dân oan mất đất, đi đòi mãi mà như nói với bức tường thì tốt nhất bỏ đi. Cùng thời gian công sức đó, anh làm lại có khi ra nhiều hơn cái đã mất mà cái tâm anh nó bình yên. Cuộc đời không công bằng trong đường ngắn, nhưng nó sẽ công bằng trong đường dài. Cái thằng nó lấy được của anh rồi có cũng phải trả lại, không cách này thì cách khác. Tất nhiên nếu anh muốn dành cuộc đời anh để làm cho xã hội công bằng hơn thì lại là chuyện khác. Nó ko phải là giải quyết khâu tức và đừng đấu tranh cho công bằng xã hội với tâm thế của một người bực tức. Tức giận có thể là nguồn cơn của việc thay đổi nhận thức để dấn thân, nhưng nó vô cùng nguy hiểm nếu không được bỏ lại đằng sau, bởi vì không một xã hội tốt đẹp nào có thể được xây nên bằng sự tức giận và sự hả hê.
Có những cái tức nhỏ, có những cái tức to. Mai là ngày 30 tháng 4, có nhiều người vui, có nhiều người vẫn tức. Mình hoàn toàn hiểu được sự bực tức đấy. Ai mà vì thằng khác mà mất nhà mất cửa thậm chí mất vợ mất con mà không tức mới lạ. Nói tức là còn nhẹ, phải nói là thâm thù. Tuy nhiên, mình chỉ mong rằng, những người còn tức ngộ ra rằng sự bực tức sẽ giam cầm quãng đời còn lại của họ. Hãy vì chính họ mà bỏ lại cái tức đằng sau như những nhà đầu tư thông thái biết cắt lỗ. Mình đã thấy nhiều người vui vẻ cắt lỗ và mình mong rằng số này sẽ tăng lên trước khi quá muộn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét